Ô.H.P (doanh nhân)...Khi nhận tin nhắn của con tôi đang học tại Singapore qua điện thoại: "Ba, mẹ nên học lớp phương pháp luận sáng tạo (PPLST) do Trường đại học khoa học tự nhiên tổ chức dạy", tôi suy nghĩ tại sao con mình lại khuyên mình nên đi học lớp này nhỉ? Từ trước đến giờ, nó có bao giờ bảo mình học này nọ đâu. Tôi cũng chẳng hỏi lại nó mà cứ đến Trường tham khảo chương trình, suy nghĩ và đăng ký học (còn tại sao con tôi biết, tôi cũng chẳng hỏi nó luôn). Sau khi hoàn thành "nhập môn" và kết thúc, quả thật tôi thấy hơi tiếc vì mình nhập môn này hơi chậm và cũng tiếc rằng: sao môn PPLST lại ít nghe nói đến, ít được phổ biến... Bởi lẽ đây là một môn học theo tôi thì mọi người đều phải học và cũng dễ học (vì không phải đòi hỏi trình độ cao gì cả) để trang bị suốt cả cuộc đời cho mình nhằm giải quyết "chuỗi các vấn đề" và "chuỗi các quyết định cần phải ra". Tất nhiên, ít ra thì cũng tránh được những sai sót không đáng phải sai sót đối với những người dở như tôi. Lớp học thì đã mãn khóa nhưng nó luôn đọng lại trong tôi. PPLST nghĩa là nó làm tôi có cái gì đó luôn nghĩ ngợi về nó, có cái gì đó bắt tôi phải sắp xếp lại cho ngăn nắp, có cái gì đó nhìn một sự việc cũng phải suy nghĩ, nghe một câu chuyện, đọc một bài báo cũng phải nghĩ ngợi "Tại sao?" và tất nhiên cũng tự mình "trả lời". Đó chính là cái "mới", cũng chính là cái tôi bước đầu có thu hoạch và tin rằng trong tương lai, tôi sẽ gặt hái được bởi đã có PPLST.
|


